200. Chó ở chỗ đó

3h sáng giật mình không ngủ được.

Tức là người đàn ông đó chỉ phán lên li dị. Tức là anh ta, người đàn ông, người cha, kéo tay vợ ra tòa. Tức là 15 năm với 1 đứa con gái, 5 năm bại liệt vợ hầu hạ chỉ đập bàn thì bay mất, nhẹ như lông. Tức là cái cảnh hạnh phúc đề huề đó dễ tan như đang mơ mà giật mình

Khi đến đây lần đầu, tôi ngủ tại phòng cho khách của chị. Tôi ăn bánh sinh nhật chồng chị và chơi với con chị. Chị tốt, giỏi giang như bao người phụ nữ buộc vào cảnh tốt và giỏi giang nuôi con lo chồng. Tôi không biết đàn ông thì buộc vào cảnh gì, phụ nữ đi đâu cũng 1 vai diễn mãi từ nơi này qua nơi khác.

Tôi ghét những gã trai lừa bạn gái nhưng tôi căm phẫn người đàn ông bỏ vợ. Cả nhân loại này căm phẫn, nhưng vài ngàn trong số đó vẫn lao vào đàn ông có gia đình vì phong trần – ừ vợ nuôi mập khỏe áo quần lịch lãm sao không phong trần, vì đến muộn – ừ, 15 năm khởi nghiệp nghèo khó điêu đứng thì đến bây giờ quả là…muộn. Vài ngàn khác là những người đàn ông đổ vào thứ tình cảm ấy. Đừng vin vào lý do, mà đừng tin vào lý do.

3h sáng tôi gõ lộc cộc những từ những chữ. Tôi chỉ cảm được 1 trên trăm vạn điều đang đổ xuống chị lúc này. Và tôi sợ. Lần đầu tiên cuộc sống chạm vào tôi thô bạo mạnh tay đến vậy. Gia đình tôi yên ổn, tôi nghe trăm chuyện trái ngang nhưng là chuyện của ngưòi và người rất xa, như tiếng sấm tít trên đầu kia.

Những cô dâu bơ phờ với váy cưới hoan hỉ bên hoa rồi lại vào vai như chị tôi sao?

 

Leave a comment